Giam Giữ Một Linh Hồn Biết Yêu<Ngược>

[9/10]: Chương 9

Tiến Đạt nằm trên nền nhà lạnh lẽo, cơ thể như một cái xác không hồn.

Mỗi nhịp thở như kéo dài thêm sự chịu đựng, sự tuyệt vọng ngập tràn không lối thoát.


Dương ngồi bên cạnh, ánh mắt cậu ta đầy những giằng xé, đau đớn tột cùng.


> “Anh biết không,

Em từng nghĩ chỉ cần anh chết, em mới có thể tự do.

Nhưng em đã sai…

Em không thể buông tay.”




Cậu ta thầm thì, giọng run rẩy như sắp vỡ òa:


> “Nếu em chết, anh sẽ làm gì?

Có thể anh sẽ chết theo em, vì yêu em một lần nữa...”




Tiến Đạt mở mắt, nhìn thấu nỗi đau trong mắt Dương, nhìn thấy chính mình trong đó - một linh hồn đang giam cầm trong tình yêu đớn đau.



---


Những kí ức xưa ùa về, những khoảnh khắc ấm áp từng có bên nhau, giờ chỉ còn là tro tàn.


> “Anh không muốn yêu em nữa...

Nhưng anh cũng không thể sống thiếu em.”




Tiếng anh nghẹn ngào, giọng nói nhỏ dần như một lời cầu xin trong đêm tối.


Dương gập người, ôm lấy Tiến Đạt, nước mắt lăn dài:


> “Hãy để em là ngục tù của anh,

Để anh là kẻ tù nhân suốt đời trong trái tim em.”





---


Bỗng nhiên, Dương rút ra một con dao nhỏ, ánh lưỡi dao lấp lánh dưới ánh đèn mờ.


> “Nếu anh không thể buông bỏ, thì… hãy cùng em ra đi.”




Tiến Đạt không phản kháng, chỉ nhắm mắt, chờ đợi kết thúc.


Lưỡi dao chạm nhẹ lên da thịt, máu rỉ ra như dòng sông nhỏ chảy tràn trong tim.


Lưỡi dao bén lạnh lướt qua da thịt, cắt nhẹ nhưng đủ để máu đỏ thẫm bắt đầu rỉ ra, trộn lẫn với nước mắt nóng hổi của cả hai.


Tiến Đạt mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẫm của Dương — đôi mắt chứa đầy hận thù, đau thương, và tình yêu điên dại.


> “Anh muốn... chết cùng em, nhưng cũng muốn sống để trả thù...

Để không bao giờ quên...”




Tiếng anh nghẹn lại giữa cơn đau thể xác và cơn khát tình cảm cháy bỏng.


Dương nắm chặt tay anh, từng ngón tay run lên trong sự tuyệt vọng:


> “Nếu anh chết theo em, em sẽ không cô đơn nữa,

Nhưng nếu anh sống, thì anh cũng sẽ mãi không được tự do...”





---


Máu rơi xuống sàn, hòa vào nước mắt, từng giọt như thấm sâu vào tim người, đau đớn nhưng cũng đầy ắp những kỷ niệm đã chết.


Tiến Đạt cảm nhận từng cơn đau như những mũi dao thọc vào tâm can, từng tiếng thở dài của cả hai như tiếng thét vang vọng trong một địa ngục vô hình.


> “Anh vẫn yêu em, dù biết sẽ không có ngày mai...”




Dương cắn môi, nước mắt trào ra không ngừng, tiếng nấc nghẹn ngào khô khốc vang trong căn phòng vắng.


> “Đau đớn đến thế này... liệu có phải là tình yêu?”



Máu từ vết thương rỉ ra, nhuộm đỏ bàn tay run rẩy của Dương.

Ánh sáng trong phòng mờ dần, thay thế bằng bóng tối đặc quánh, lạnh lẽo.


Tiến Đạt nằm đó, cơ thể như không còn sức sống, nhưng trong mắt vẫn còn ánh sáng — một tia sáng yếu ớt giữa cơn mê man.


Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh chạy qua không gian, linh hồn anh dần rời khỏi thân thể, nhẹ nhàng như cánh bướm đêm.


> “Anh... anh không muốn rời xa em,

Nhưng thân xác này đã không chịu nổi nữa.”




Linh hồn Tiến Đạt lơ lửng, quay sang nhìn Dương, đôi mắt chứa chan nỗi đau và sự cam chịu.


Dương dang rộng hai tay, đón lấy linh hồn anh, như ôm trọn lấy những mảnh vỡ của tình yêu đã vỡ tan.


> “Nếu không thể ở lại thế gian này bên anh,

Em sẽ đi cùng anh vào cõi hư vô...”




Hai linh hồn quấn quýt nhau, hòa vào bóng tối mịt mùng, trôi vào một nơi không ánh sáng, không tiếng cười, chỉ còn lại vĩnh cửu của sự giam cầm và yêu thương.



---


Tiếng thở cuối cùng của thân xác Tiến Đạt vang vọng, nhưng tâm hồn vẫn còn vương vấn trong vực sâu đau thương, nơi chỉ có Dương và anh tồn tại, không thể phân ly.



Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên