Tay An Sùng lại run lên, lần này đến cả ly rượu cũng không cầm nổi, chiếc ly thủy tinh chân dài rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cha mẹ An đồng thời trừng lớn mắt, sững sờ tại chỗ. Họ thầm nghĩ may mà vừa rồi An Linh không gọi cha mẹ, nếu sau này toàn là những tình huống thế này, họ sẽ không ngại nhường lại suất được An Linh gọi tên này cho mấy đứa con trai.
Còn Vân Thư Nhụy thì sặc đến mức ho sặc sụa. May mà tiếng ly rượu vỡ của An Sùng đã thu hút phần lớn sự chú ý, không ai để ý đến sự khác thường của cô.
An Sùng cả người như bị sét đánh, tâm trí đâu mà để ý đến ly rượu vỡ nữa.
Ly rượu vỡ tan ngay trên mặt đất, giữa An Sùng và Quản Chính Ngôn, khiến Quản Chính Ngôn giật nảy mình, nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta là quan tâm đến An Sùng.
"Sao vậy An Sùng, cậu không sao chứ? Sao trông sắc mặt cậu không tốt lắm? Có phải không khỏe trong người không?" Vừa nói, anh ta vừa đưa tay định sờ trán An Sùng.
An Sùng cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng lùi lại để né tránh.
Bàn tay Quản Chính Ngôn có chút xấu hổ, lơ lửng một lúc trong không trung. Anh ta đương nhiên nhận ra dáng vẻ vô thức né tránh mình của An Sùng, trong lòng có chút không vui.
Nhưng trên mặt anh ta vẫn giữ nụ cười, khéo léo gọi người hầu trong nhà đến dọn dẹp mảnh vỡ, sau đó lại nhẹ giọng hỏi thăm An Sùng với vẻ mặt đầy quan tâm:
"Có phải cậu không khỏe không? Tôi chuẩn bị cho cậu một phòng để nghỉ ngơi một lát nhé, hoặc là trực tiếp qua phòng ngủ của tôi cũng được."
An Sùng cũng biết phản ứng vừa rồi của mình có hơi quá. Chỉ là anh chưa bao giờ ngờ tới Quản Chính Ngôn lại có suy nghĩ như vậy với mình, cộng thêm chuyện của La Thần đã khiến anh có chút ám ảnh tâm lý, nên vừa rồi mới vô thức né tránh đối phương.
Bây giờ anh đã bình tĩnh trở lại, ít nhất trên mặt đã khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, lịch sự từ chối đề nghị của Quản Chính Ngôn.
"Tôi không sao, chỉ là vừa rồi không cẩn thận trượt tay thôi, làm phiền cậu rồi."
"Hai chúng ta là ai với ai chứ, sao cậu còn khách sáo với tôi như vậy."
Quản Chính Ngôn thấy An Sùng có vẻ thật sự không sao thì cũng yên tâm, nhưng trong mắt anh ta lại thoáng qua một tia tiếc nuối. Điểm này đã bị An Linh, người vẫn luôn quan sát Quản Chính Ngôn, nhận ra.
[Hắn vừa rồi có phải đang thấy tiếc không! Có phải hắn muốn anh trai mình qua ngủ trên giường hắn không!]
[Bảo sao lời nói vừa rồi của Quản Chính Ngôn nghe kỳ quặc thế, hóa ra hắn đang đặt mình vào vị trí "chị dâu" để nói chuyện với mình!]
[À không, có lẽ không phải chị dâu…]
An Sùng bị giọng nói của An Linh làm cho có chút bất đắc dĩ. Huống chi bây giờ còn có cha mẹ và Vân Thư Nhụy đang cùng nghe, luôn có cảm giác như đang bị xử tội công khai. Khổ nỗi An Linh lại không phải nói bằng miệng, anh có muốn ra tay bế mạch cũng không được.
Một La Thần thì thôi, chỉ là trợ lý, sa thải là được. Nhưng Quản Chính Ngôn lại là người bạn lớn lên cùng anh, không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt.
Hơn nữa, An Sùng thật sự xem Quản Chính Ngôn là một người bạn rất tốt. Thật ra nghĩ kỹ lại, sở dĩ anh quen biết Quản Chính Ngôn lâu như vậy mà không biết tâm tư của đối phương, vừa hay lại chứng tỏ đối phương chỉ âm thầm chôn giấu tình cảm này trong lòng, chứ không làm ra những chuyện không hay với anh như La Thần, cũng không gây ra phiền phức gì cho anh.
An Sùng biết chuyện tình cảm không phải do bản thân khống chế được. Chỉ cần đối phương không vượt rào, anh vẫn có thể coi như không biết gì, chỉ cần bình thường khi tiếp xúc với Quản Chính Ngôn chú ý giữ chừng mực là được.
Bên này An Sùng vừa nghĩ thông suốt, bên kia An Linh lại bắt đầu.
Vừa rồi An Linh chỉ tùy tiện lướt qua thông tin của Quản Chính Ngôn, phát hiện anh ta vẫn luôn thầm yêu An Sùng thì đã bị tiếng ly vỡ của anh trai mình thu hút sự chú ý, chưa kịp xem thông tin tiếp theo.
Bây giờ thấy không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cô liền xem tiếp.
Không xem thì thôi, vừa xem đã không xong rồi. An Linh trực tiếp hóa thành một con gà gáy thất thanh.
[Má ơi!!!]
[La Thần và Quản Chính Ngôn lại là một phe!]
[Hóa ra La Thần là do Quản Chính Ngôn sắp xếp. Quản Chính Ngôn đã nói hết sở thích và thói quen cá nhân của anh cả cho La Thần, giúp hắn thành công ứng tuyển vào vị trí trợ lý sinh hoạt và ở lại bên cạnh anh cả.]
[Mà bản thân La Thần thực chất lại là tình nhân của Quản Chính Ngôn???]
An Linh quả thực không thể tin vào mắt mình, còn những người khác cũng không dám tin vào tai mình, ai nấy đều cảm thấy CPU sắp cháy đến nơi rồi.
Đây, đây lại là màn kịch gì nữa vậy?
(Mèo: Loạn như cái bùng binh vậy chị ? Giới tính sao ai cũng có vấn đề hết vậy?)
[Ý định ban đầu của Quản Chính Ngôn là để La Thần ở bên cạnh An Sùng, đồng thời báo cáo lại mọi sinh hoạt riêng tư của An Sùng cho hắn. Nhưng không ngờ La Thần cũng thích anh cả!]
Cha mẹ An và Vân Thư Nhụy: "Hả???"
Còn An Sùng, cả người anh đã có chút tê dại. Ngay cả khi cảm nhận được ba luồng ánh mắt như tia la-de đồng loạt bắn về phía mình, anh cũng không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Mệt rồi, hủy diệt cả đi.
Nhưng tiếng lòng của An Linh thì không thể nào ngăn lại được.
[Bảo sao một La Thần quèn mà lại có thể dùng tin đồn để xoay chuyển dư luận đến mức đó, hóa ra sau lưng là do Quản Chính Ngôn làm. Bao gồm cả sau này khi An gia gặp khủng hoảng, Quản Chính Ngôn chẳng những không giúp đỡ mà còn ngấm ngầm bỏ đá xuống giếng, chính là để An gia sa sút, dồn An Sùng vào đường cùng.]
[Bởi vì hắn muốn anh cả ngã xuống đáy vực, bạn bè xa lánh, cầu cứu không nơi, bên cạnh không còn một ai, như vậy hắn mới có khả năng sở hữu được anh cả.]
[#&!%!] An Linh đột nhiên chửi thề một câu.
[Hắn lại định bao nuôi anh cả!]
Chuyện của La Thần được viết rõ trong cốt truyện tiểu thuyết gốc, nên sau khi đọc xong, An Linh đã biết mà không đặc biệt đi tra về người này.
Không ngờ bây giờ tra Quản Chính Ngôn, lại phát hiện ra chuyện ghê tởm như vậy. Nhưng vì An gia phá sản, An Sùng tự thấy có lỗi với gia đình nên đã tự sát, tâm tư của Quản Chính Ngôn cũng vì thế mà thất bại.
Ánh mắt của người An gia đã hoàn toàn lạnh đi.
Quản Chính Ngôn là chủ nhà, chắc chắn không thể cứ ở mãi bên cạnh An Sùng, anh ta bây giờ đã đi mời rượu những người khác.
An Sùng nhìn bóng lưng của người bạn thân năm xưa, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Giờ đây, mức độ ghê tởm của Quản Chính Ngôn trong lòng anh đã vượt qua cả La Thần.
Vậy mà vừa rồi anh lại còn cho rằng Quản Chính Ngôn không giống La Thần, ít nhất không định làm gì mình. Nào ngờ ngay cả việc La Thần trở thành trợ lý sinh hoạt của mình cũng là do Quản Chính Ngôn sắp đặt.
[Mà La Thần đương nhiên không thể nào nói cho Quản Chính Ngôn biết mình thích An Sùng, dù sao Quản Chính Ngôn mới là kim chủ thật sự của hắn. Cho đến hôm nay, trong tiệc sinh nhật của Quản Chính Ngôn, khi hắn bảo La Thần đưa An Sùng đang say rượu đến căn hộ riêng bên ngoài của mình, La Thần đã phản bội.]
[La Thần biết rất rõ Quản Chính Ngôn muốn làm gì. Hắn bề ngoài thì đồng ý nhưng lại không làm theo, mà đưa An Sùng về căn hộ của chính An Sùng, mới có những chuyện xảy ra sau đó.]
Lúc này, người An gia mới xem như đã biết rõ toàn bộ đầu đuôi câu chuyện. Chỉ có Vân Thư Nhụy là người duy nhất ăn dưa mà không được ăn cả quả khiến cô vô cùng khó chịu: Chuyện gì? Sau đó là chuyện gì? Cậu nói cho hết đi chứ, thông tin của cậu sao mà toàn thứ gây sốc vậy?
[Nhưng đó đều là chuyện trong cốt truyện gốc. Lần này có cha mẹ và cả mình ở đây, hơn nữa anh cả cũng sẽ không vì tâm trạng phiền muộn mà bị chuốc say. Chắc là Quản Chính Ngôn sẽ không làm gì đâu nhỉ?]
[Để mình xem thử.]
Ưu điểm của công cụ dò tìm nhân vật này là không chỉ hiển thị thông tin của mỗi người trong cốt truyện gốc, mà còn cập nhật thông tin của nhân vật trong thế giới hiện tại dựa trên dòng thời gian đang diễn ra. An Linh lật đến kế hoạch hiện tại của Quản Chính Ngôn.
[Hay thật, đây là biết chuốc không say nên định trực tiếp hạ thuốc luôn sao?]
An Sùng nghĩ đến ly rượu mà Quản Chính Ngôn vừa đưa cho mình, cả người đều trở nên không ổn.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com