Cứu rỗi

[4/7]: Chương 4

6.

Trong cơn tức giận tột độ, tôi lại bình tĩnh đến ngạc nhiên.


Một tay tôi cầm bình xịt cay, còn tay kia cầm chuông báo động.


Tôi nhẹ nhàng đi đến phía sau lưng tên đàn ông kia và hét lên: “Đồ cầm thú, xuống địa ngục đi!”


Hắn giật mình quay lại nhìn tôi.


Tôi lập tức ấn vòi xịt và phun mạnh lên mặt hắn, rồi ấn chuông báo động.


Âm thanh báo động lớn đến nỗi lấn át đi tiếng hét của tên kia.


[Aaaaaaaaaaaa!!!]


“Con khốn! Ông đây gi.ết ch.ết mày”


Trong khi ông ta đang che mắt và gầm lên, tôi nghiến răng bước tới gần.


Tôi giơ chân lên và dùng hết sức đá mạnh vào giữa hai chân hắn.

Hắn đột nhiên khàn giọng, ngã xuống đất với khuôn mặt tái nhợt.


Ngay khi thần kinh bớt căng thẳng, tôi chợt đổ mồ hôi lạnh.


[Ư......]


Thẩm Quân quỳ trên mặt đất, mặt vùi sâu trong cánh tay, toàn thân run rẩy, trên cánh tay có mấy vết xước.


Cổ họng đắng nghét, tôi quỳ xuống và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu bé.


“Không sao đâu, kẻ xấu đã bị chị đánh gục rồi, Thẩm Quân đừng sợ...”


Giây tiếp theo, một cơ thể nhỏ bé run rẩy lao vào vòng tay tôi.


Tôi vội ôm lấy thằng bé, dùng một tay vỗ nhẹ lưng em ấy, đau khổ an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, có chị ở đây...”


Tôi chợt thấy buồn.


Sẽ ra sao nếu tất cả những tổn thương và tủi nhục Thẩm Quân và Thẩm Ngọc phải chịu đưng khi còn nhỏ chỉ để sau này gặp gỡ nữ chính rồi chuộc lỗi.


Thật tàn nhẫn và bất công đối với họ.


Chẳng mấy chốc, tiếng chuông báo động đã thu hút mọi người tới.


Một số thanh niên giận dữ đã giúp trói kẻ xấu lại và gọi cho cảnh sát.


Có bác sĩ quan sát tình trạng của Thẩm Ngọc và nhận thấy rằng hình như tên kia đã hạ gục em bằng thuốc gì đó.


Không lâu sau, xe cấp cứu đến và đưa chúng tôi đến bệnh viện.


Sau nhiều lần kiểm tra, bác sĩ phát hiện Thẩm Ngọc đã hít phải ma túy, nhưng may mắn là em ấy không sao.


Thẩm Quân rơi vào trạng thái sợ hãi, tinh thần rất kém.


Thằng bé không cho phép bất kì ai chạm vào hay đến gần, ngoại trừ tôi.


Tôi không còn cách nào khác, đành ôm em ấy lên để y tá xử lí vết thương ở tay cho em.


Em ấy rúc vào trong vòng tay tôi không nói một lời, đau đến mức cố hết sức vùi đầu vào.


Tôi cảm thấy rất tồi tệ.


Sau khi Thẩm Ngọc tỉnh lại, thằng bé hoảng hốt tìm kiếm Thẩm Quân.


Tôi ôm Thẩm Quân đến trước mặt em ấy và nói rằng cơ thể Thẩm Quân không có gì đáng ngại ngoại trừ vết thương trên cánh tay.


Thẩm Ngọc thở phào nhẹ nhõm.


Cảnh sát đưa chúng tôi về đồn để lập biên bản, tôi và Thẩm Ngọc phối hợp rất ăn ý.


Vì có bằng chứng chính xác nên kẻ biến thái nhanh chóng nhận tội và bị kết án.


7.


Về đến nhà, tôi hoàn toàn kiệt sức, không có tâm trạng nấu nướng nên đặt đồ ăn bên ngoài.


Ba người ăn xong trong im lặng rồi trở về phòng.


Đến nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.


Khi mở cửa ra, tôi thấy Thẩm Ngọc đang lo lắng nhìn tôi.


Tôi khẽ hỏi: “Có chuyện gì thế?”


“Thẩm Quân gặp ác mộng, chị có thể qua an ủi anh ấy được không?”


Thẩm Ngọc dường như hơi xấu hổ, tai đỏ lên.


Tôi đi đến phòng bọn trẻ, nhưng không thấy Thẩm Quân đâu cả, chỉ thấy trên giường có một chỗ phồng nhỏ nổi lên.


Một tiếng nức nở mơ hồ nghe thấy từ trong chăn.


Tôi nhẹ nhàng leo lên giường, ngồi đối diện Thẩm Quân ở trong chăn hỏi: “Em gặp ác mộng à?”


Một lúc sau, một đôi mắt đẹp đẫm lệ lộ ra từ một góc chăn.


Em ấy lặng lẽ liếc nhìn tôi, trong mắt có chút gần gũi và ỷ lại, hàng mi ướt át lại run lên.


Tôi như tan chảy, nhẹ nhàng gọi em ấy, dùng tay mở chăn ra từng chút một rồi bế em ra ngoài.


Thằng bé ôm cổ tôi, vùi mặt vào hõm cổ, thỉnh thoảng lại nức nở.


Tôi nhớ lại ánh mắt của mẹ khi ru tôi ngủ.


Tôi vuốt nhẹ lưng em ấy, khẽ ngâm nga bài hát ru.


Chẳng bao lâu sau, Thẩm Quân đã bình tĩnh lại và ngoan ngoãn nép vào vòng tay tôi.


Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào Thẩm Ngọc bên cạnh giường.


Dưới ánh sáng, làn da của em ấy trắng như tuyết, các đường nét trên khuôn mặt đặc biệt thanh tú.


Sau khi bổ sung dinh dưỡng trong mấy tháng nay, trên má của thằng bé có thêm một ít thịt, em ấy bây giờ rất điển trai.


Trước mặt tôi, Thẩm Ngọc luôn là người hiểu chuyện và lễ phép.


Nhưng ánh mắt lại lạnh lùng và thờ ơ.


Thằng bé không để ý đến ai ngoài Thẩm Quân.


Tuy nhiên, vào lúc này, ánh mắt Thẩm Ngọc nhìn tôi như dòng sông băng đang tan dần, dần dần ấm áp.


Tôi dường như nghe thấy bức tường phòng thủ trong lòng họ sụp đổ, cuối cùng họ cũng mở lòng với tôi.

Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên