Mô tả: ???
Đi theo Phó Hàn Thanh suốt bảy năm, anh ta nói chán rồi, quay lưng tìm một cô gái trẻ trung, mềm mại hơn.
Lần này tôi không làm loạn, vứt nhẫn, cắt bộ váy cưới mới mua.
Nửa đêm lên máy bay rời khỏi Bắc Kinh.
Bạn bè anh ta thi nhau cá cược xem bao lâu tôi sẽ cúi đầu làm lành.
Phó Hàn Thanh cười lạnh lùng: “Không quá ba ngày, cô ta sẽ lại khóc lóc quay về cầu xin tôi.”
Nhưng ba ngày rồi lại ba ngày, tôi vẫn bặt vô âm tín.
Phó Hàn Thanh không thể ngồi yên thêm nữa, lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho tôi: “Trần Hề, làm loạn đủ rồi thì về đi…”
Nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến một tiếng cười trầm thấp của đàn ông: “Phó tổng, dỗ dành con gái không thể để qua đêm, nếu không, sẽ bị người khác nửa đường cướp mất đấy.”
Phó Hàn Thanh mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Để Trần Hề nghe điện thoại!”
Thẩm Lương Châu cúi đầu hôn nhẹ tôi: “Không nghe được đâu, người vẫn còn ngất, tôi phải hôn cô ấy tỉnh trước đã.”
Đêm đó, tôi gọi điện thoại video cho bạn trai Tống Kỳ An nhưng mãi mà không thấy anh ta trả lời.
Trong lúc nóng lòng, tôi đành gọi điện cho Châu Cận Tây, bạn cùng phòng của anh ta.
"Cậu ấy không có ở ký túc xá, một tiếng trước, cậu ấy đã ra ngoài rồi."
"Em không tin thì mở camera đi."
Video được kết nối, khuôn mặt lạnh lùng xa cách của người đàn ông sượt qua màn hình điện thoại.
Liền theo đó, ống kính camera lia tới chiếc giường trống của Tống Kỳ An.
Nhưng tôi lại kịp nhìn thấy chiếc váy bị mất của mình ở trên chiếc giường cạnh đó.
Hai má tôi nóng bừng: "Châu Cận Tây, chiếc váy trên giường của anh hình như…là của tôi, anh có thể trả lại cho tôi không?"
Một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng trả lời: "Xin lỗi em, chiếc váy bị bẩn rồi, tôi giặt sạch rồi trả lại cho em nhé, được không?”
Ngày quyết định rời đi, tôi vẫn ăn sáng cùng Chu Tự Ngôn và tiễn anh ấy đi làm như thường lệ.
Anh ta dịu dàng ôm tôi, giọng nói tràn đầy tình cảm mà tôi đã quen thuộc:
"Vợ ơi, đợi anh về nhé, tối mình cùng ăn cơm."
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta lại reo lên dồn dập, thúc giục.
Tôi đẩy anh: "Đi nhanh đi, đừng để mọi người phải đợi."
Anh ta miễn cưỡng quay đi, nhưng bước chân ngày càng vội vã.
Tôi biết, anh ta đang đi gặp cô gái trẻ trung hơn, xinh đẹp hơn, người mà anh ấy yêu thích.
Khi xuống cầu thang, người giúp việc mỉm cười hỏi tôi: "Phu nhân định đi dạo phố uống trà ạ?"
Tôi khẽ cười gật đầu: "Ừ, tối nay không cần chuẩn bị bữa tối đâu."
Tối nay anh ta sẽ không về nhà ăn cơm.
Còn tôi, cũng sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com